Hàng ngày, anh đều chịu khó dậy sớm hơn một chút, chạy xe thêm 5 cây số để đón tôi cùng đi làm, cùng ăn sáng. Chiều anh lại đưa tôi đi ăn, rồi đưa tôi về. Sáng hôm sau, anh lại quần áo tươm tất, mặt mũi tươi tỉnh, có mặt đúng giờ trước phòng trọ của tôi như một cái đồng hồ, chính xác đến tận kim giây.
Chúng tôi cũng đi xem phim, mua sắm cuối tuần, thăm bạn bè, trò chuyện về tương lai, kiếm một căn chung cư nho nhỏ vừa tiền, đưa nhau về ra mắt bố mẹ… Ai cũng khen tôi tốt số, yêu được một người đàn ông có trách nhiệm, đàng hoàng. Nhưng chỉ sau một năm, tôi đã ngán đến tận cổ cái sự “tử tế hiền lành” của anh ấy.
Bạn có hình dung ra không? Buổi sáng, chắc chắn anh sẽ chở tôi đi ăn quán phở gần công ty vì vừa tiện đường đi làm, vừa sạch sẽ. Buổi tối sẽ phải ăn cơm vì anh nói “có đủ chất, có rau xanh”. Buổi trưa chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại là biết đúng 11 giờ, anh gọi để hẹn ăn trưa, hoặc để nhắn là “nhớ ăn, đừng bỏ bữa ngồi lì máy tính mà ảnh hưởng sức khỏe!”.
Tôi được “chăm” như vậy từ tháng này sang tháng khác, năm này sang năm khác. 10 giờ đêm, chắc chắn sẽ có một cú điện thoại chót, nói là em ngủ sớm đi nhé, anh rất nhớ em. Nhiều lúc, tôi cảm thấy anh ấy yêu bằng cách tự tạo ra các thủ tục.
Có những lần, sau bữa tối cuối tuần, tôi giữ anh lại, nói là ở lại với em đêm nay. Thế là anh ấy giãy nãy lên, bảo mẹ anh sẽ gọi điện hỏi, anh chưa đi đâu qua đêm bao giờ, thôi chúc em ngủ ngon. Có những lần gần gũi nhau lắm rồi, anh lại tự kềm chế được, ngồi lên cài khuy áo lại cho tôi. Tôi căm thù những lúc anh ấy cài khuy áo lại cho tôi, bảo là giữ gìn cho đêm tân hôn. Tôi ức đến bật khóc, nhưng anh lại tưởng là do có những “va chạm quá giới hạn” làm tôi phật ý, nên ôm lấy tôi vỗ về.
Đàn ông không hư thì đàn bà không yêu
Không cần đoán, tôi biết chắc ngày mai, ngày kia, tuần sau, năm sau, anh ấy sẽ nói câu gì với tôi, gọi điện lúc mấy giờ, mua tặng tôi cái gì.
Anh hay mua hoa hồng đỏ tặng tôi, vì lần đầu tiên đi chơi, anh hỏi em thích hoa gì, tôi chỉ vào bó hồng đỏ. Nhưng cứ tối thứ sáu nào cũng được tặng một bó hoa hồng đỏ 10 bông, tôi hỏi bạn có thích không? Tôi thì từ sự phấp phỏng và sung sướng lúc ban đầu, đã biến thành thất vọng vô cùng, tới mức chẳng buồn nói.
Tôi chỉ muốn ngày nào đó, anh mua bao cao su đủ màu tặng tôi, thay cho bó hoa hồng theo công thức an toàn lập sẵn trong đầu. Trên đời này có gì nhạt nhẽo hơn một anh người yêu lúc nào cũng đàng hoàng đến chán ngắt. Sao tôi phải hy sinh cuộc đời và những niềm vui, niềm khao khát cho một người đàn ông nhạt nhẽo và thiếu lãng mạn, chỉ vì anh ta… tốt?
Khi tôi chia tay anh, ai cũng phản đối, cả gia đình, bạn bè lẫn đồng nghiệp. Mọi người nói đủ chuyện thị phi, nhiều người đoán tôi bắt cá hai tay. Thực sự, đúng là tôi đang phải lòng một chàng trong friend list trên mạng, nhưng không có việc này thì chuyện tình già cỗi của tôi cũng chẳng thể sống thọ. Người đàn ông kia là một người khác hẳn, hay post ảnh tiệc tùng và đi bar với bạn bè, cuộc sống anh nhìn lúc nào cũng sôi động, dám sống hết mình. Việc anh ấy tỏ tình với một cô gái chưa từng gặp mặt như tôi cũng vô cùng lãng mạn, mà người yêu cũ của tôi sẽ không đời nào dám nghĩ đến. Dĩ nhiên, chưa chắc khi gặp mặt thì sẽ yêu thật, nhưng tôi rất muốn nếm thử dư vị của tình yêu thực sự.
Thảo nào người ta vẫn bảo, đàn ông không hư thì đàn bà không yêu! Tôi không muốn trở thành một cô dâu còn trinh, lấy một anh chồng ngày nào cũng như ngày nào, sống “tử tế” cho đến tận lúc chết!
Yahoo!