[You must be registered and logged in to see this image.]
Rồi gió cũng phải xa cỏ thôi...Gió vô hình và cỏ cũng sẽ quên mất cái hình hài mà cỏ đã cho nó, cái hình hài mà cảm giác cho nó thấy.
Gió xa cỏ......
Nó phải xa vì nó biết một ngày nó sẽ làm đau cỏ.. Và phải chăng chính nó cũng thấy đau? Gió không có trái tim, nó không có gốc rễ của trái tim như cỏ kia.. Nhưng bên cỏ, nó biết yêu, nó biết sống mạnh mẽ như trái tim vô hình đang cháy trong nó. Và...
Cỏ đã cho nó trái tim! Chỉ ở bên cỏ nó mới có trái tim đó...
Nhưng gió lại phải xa cỏ thôi, vì nó không phải người làm cho cỏ vui cười mỗi ngày, không phải người có thể làm cho cỏ thay đổi lúc úa vàng lúc xanh tươi... mà là những hạt sương kia cơ. Cỏ và sương là một, có và sương hạnh phúc khi ở bên nhau và thế... Cỏ đâu cần gió, đâu cần đung đưa theo gió, cỏ đâu nhớ nổi gió chứ...
Gió ơi, nó ngốc quá...
Phải chăng gió cứ bay đi, bay mãi đi thật xa thật xa để không còn khờ dại, không còn đau khổ. Nhưng không thể được! Phải ở bên cạnh cỏ nó mới có thể sống, có thể tồn tại một trái tim...
Vậy thì ngày ngày gió vẫn qua đây, thổi nhẹ nhàng như như một giai điệu buồn, để được ngắm nhìn cỏ mỗi ngày cười, để biết cỏ vui dù đau thật đau...
Gió có khóc???
Có lẽ ai đó muốn gió bay đi thật xa, rồi sẽ gặp những hạnh phúc mới như mây cao trên trời? Nhưng...
Liệu mây có như cỏ nhẹ nhàng và sâu lắng! Liệu mây có như cỏ quan tâm gió, nhận ra gió một cách kì lạ. Liệu mây có như cỏ để gió muốn một lần được ôm vào lòng. Liệu mấy có như cỏ làm gió lo lắng, làm gió buồn, gió vui, gió khóc! Liệu mây có như cỏ thức suốt đêm cùng gió... KHÔNG ĐÂU! Chỉ một mình cỏ thôi! Gió chỉ có thế! Có thể mai chỉ có thể đứng nhìn cỏ với sương hoà với nhau, nhưng hãy để gió một mình! vì chỉ MỘT MÌNH CỎ THÔI!
Mong ngày mai ông trời đừng làm nắng chói chan, để những hạt sương tan biến làm cỏ buồn và gió sẽ đau hơn...
Mong ngày mai trời đừng làm mùa Đông lạnh giá để cỏ khổ để sương mơ gió cũng lo lắng...
Thế đấy! Mai kia người ta sẽ mang cỏ đi cùng những hạt sương. Gió biết chỉ mình gió ở đây, rồi gió sẽ chết lặng!
Gió làm thế vì gió không khờ mà gió đã có một trái tim cho riêng mình...
Giờ gió đã hiểu 5 chữ mà ngày xưa có ngọn gió khác đã nói: "Yêu một người lạnh lùng"...
Con đường muôn vàn lối rẽ... Rồi cũng có một ngày..chân bước và lòng ngoảnh! Đau không..khi fải nhận thức một điều: Ta không fải của nhau... Rẽ cứ rẽ..bước cứ bước. Kẻ chân ngập ngừng kẻ bước vội vã... 2 đường thẳng không có điểm gặp!Được làm một góc trái tim Cỏ thôi Gió cũng ấm lòng... Vì gió là gió không phải ai khác...
Vì Cỏ không thuộc về Gió dù Gió là của Cỏ!
Thấy Mình lơ lửng lơ lửng ... Ý...Bay rồi đấy à ... Yên bình ghê !...thấy cả trái tim mình đang thổn thức....
Nhẹ nhàng như làn gió